Sunny Bech

Một góc của bãi biển Nha Trang.

Opera house

Nhà hát Nhà hát Opera Sydney, Úc: được người Việt gọi là "Nhà hát Con Sò".

Barong tượng trưng cho cái thiện

Điệu múa Barong: nét văn hóa đặc sắc của người Bali, Indonesia..

Nem chả

Nem chua, chả lụa: Món ăn đặc sản tại Nha Trang, Khánh Hòa.

Mũi Đôi - Điểm Cực Đông

Nơi nhìn thấy mặt trời đầu tiên ở Việt Nam thuộc tỉnh Khánh Hòa.

Hiển thị các bài đăng có nhãn Chuyen-thuong-ngay. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Chuyen-thuong-ngay. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Năm, 10 tháng 9, 2020

"ĐỪNG SỢ ĐI CHẬM. CHỈ SỢ ĐỨNG YÊN"

Các bạn có bao giờ giật mình nhìn lại: 

Mấy năm rồi mà bản thân không có cái gì mới, vẫn cà tàn trên chiếc xe máy mỗi ngày, sáng chạy thục mạng tới công ty, dùi mặt làm 8 tiếng, đồng nghiệp thì giả giả thật thật, thỉnh thoảng hú tim với sếp, đi làm về hay có triệu chứng ù ù và nặng tai (chắc tại nghe chửi nhiều).

Nguyen thi hoai nhi

Sau 8 tiếng vật vã, bon chen kẹt e trở về nhà, lương mấy năm trời vẫn vậy, thu nhập không tăng, bạn bè vẫn thế, nhà vẫn ở thuê, không có thành tựu gì, chỉ thấy tuổi lên, chớ tên còn mập mờ?

Rồi thỉnh thoảng hỏi: Tôi là ai? Và đây là đâu? 

Đáp án đó: Bạn phải tự tìm cho mình rồi. 

Chúc bạn tìm thấy được câu trả lời: Tôi là ai và đây là đâu.

Thứ Tư, 19 tháng 8, 2020

TÌNH ĐẦU KHÓ PHAI

Mình ấp ủ giấc mơ về sự nghiệp riêng cũng lâu rồi. Lúc đó 2 chữ "Khởi Nghiệp" không có thịnh hành như giờ.

Mình học ngành tài chính, khi còn là thực tập sinh tại Techcombank, CTV tại HDBank cứ đinh ninh, sau ra trường sẽ là cô "nhân viên ngân hàng".

Nhưng dòng đời xô đẩy mình đến với "ngành Hàng Không". Một lĩnh vực mà chưa bao giờ nó hiện ra trong giấc mơ của mình. 😅

Ngành chúng mình không phải là "ăn hàng và ở không" như CĐM hay chế nhé. Mà sự thật đằng sau cái vẻ hào nhoáng, ngành hàng không rất vất vả.

Vì làm dịch vụ theo chuyến bay, nên giờ giấc khác công ty bình thường, ngày lễ tết chưa bao giờ là trọn vẹn... Nhưng nhận lại những điều hết sức thú vị và đặc thù mà không nơi đâu có được. Đã lắm.

À nói đến cuộc đời của mình thì đầy tính Drama từ lúc thơ ấu đến tận bây giờ. Kịch tính đến nỗi, có thể dựng thành bộ phim truyền hình dài tập. Tựa đề phim không hấp dẫn như "Quỳnh Búp Bê", mà kiểu nhà quê, đau xót và bất ngờ "Nhi Ngô nghê" hay Nhi "ngu xi" gì đấy 😂🤣.

Ngày mình vào Công ty chính thức đầu tiên, trái ngược với hình ảnh ngân hàng xa hoa, đó là 1 nơi xập xệ xuống cấp, cũ kỹ, được tận dụng trên nền của 1 khu nhà cũ, 1 căn cứ xăng dầu hay gì đó ngày xưa của Hải Quân Nga, mình không nhớ rõ, nằm ngay cạnh đài tưởng niệm Liên Xô Nga. Ai đã từng tới sân bay Cam Ranh để ý tượng đài này nhé.

Đi làm từ nhà mình tới Sân bay Cam Ranh là tầm 1 tiếng rưỡi đồng hồ.

Ngày đó, không có xe đưa đón, chỉ có xe cho các anh chị làm theo chuyến bay từ 4h sáng về là lúc chuyến bay cuối cùng kết thúc.

Nếu mình muốn đi xe công ty, thì phải dậy từ 3h sáng. Nếu không, thì đứng vật vờ ở điểm giao, để đi nhờ xe của các đơn vị khác như: bên không lưu, bên cảng, kỹ thuật, VNA, xăng dầu máy bay,.. Mà ko đi nhờ được xe, thì tự chạy xe máy 1.5h. Chặng làm về, cũng khổ không kém.

Chưa tính tới công việc, chỉ riêng đi lại, là thấy mình cũng kiên cường đấy chứ nhỉ?

Mình cứ nghĩ mình kiên cường, đến khi mình qua Úc, vì không có tiền để thuê nhà đắt đỏ tại trung tâm Sydney, mình chọn ở 1 nơi xa xôi, thứ nhất là tiết kiệm, thứ 2 là để khám phá.

Đi 1 tiếng bus và hơn 2 tiếng tàu mới tới được trường. Cả đi và về hơn 6 tiếng. Trễ 1 chuyến thì lại ngồi chịu cái rít của những cơn gió, đôi khi đang đứng đợi tàu, mà trời đổ mưa. Tự nhiên nước mắt mình rớt, không phải vì khổ quá, mà vì thấy mình bản lĩnh quá. 1 thân 1 mình nơi này vì điều gì mà mình mạnh mẽ đến thế?.

Có lần, mình dám đi nhờ ô tô của 1 bạn người Hy Lạp, 1 cậu SV máy tính thực thụ, sau 2 tiếng nói chuyện với bạn đó, bạn còn dẫn mình đi tìm chỗ làm từ thiện nữa. Rồi cứ nhắc đi nhắc lại: "Do you understand? No money? Are you sure?" Bla bla. Tiếc là mình mất điện thoại tại Úc và mất liên lạc với anh bạn đó luôn.

Mỗi tuần mình tốn gần 100 AUD cho đi lại bằng OPAL card, tính ra không tiết kiệm tiền nhà là mấy. Nhưng được gần khu người Việt.

Nên những vất vả, hiện tại, bạn cứ nghĩ là khổ tận cùng rồi, nhưng khi gặp cái đau thương hơn, bạn sẽ nhận ra, cái vừa trải qua, nó chẳng là gì...

Gắn bó thanh xuân 5 năm với công ty, khi mình nghỉ việc thì bị đối xử khá phũ. Chắc do mình nhạy cảm, chứ sau tất cả những gì đã qua, mình thấy phũ vậy là bình thường 😅.

Lúc ấy, Mình cảm thấy họ "Tệ" đến mức, vào 1 buổi sáng mùa thu, nhiệt độ 5°C, ở 1 đất nước xa xôi khác, tay chân run rẩy vì giận, chứ không phải vì lạnh, ngồi hì hục viết 1 email dằng dặc lúc 7h sáng (tầm 3h Việt Nam) gửi cho 1 lãnh đạo và 1 tiền bối... Thế đấy,...

Nếu bạn đang làm chủ 1 DN, hãy tử tế ngay cả khi công nhân viên ấy, không còn làm cho bạn nữa. Thì DN bạn mới lớn mạnh được.

Sau này, mình nghỉ việc Vinamilk, Tổng Giám Đốc viết 1 email cám ơn ngắn gọn cho mình, nhưng rất tình cảm và trân trọng con người. Tự nhiên mình thấy người sếp ấy khí phách biết bao nhiêu. Biết ơn anh.

Mình đáp lại sự thật phũ phàng xưa cũ ấy, bằng lời cảm ơn chân thành đến từ trái tim. Mình không trách bất cứ 1 ai, mà thật sự rất biết ơn nơi ấy, nó cho mình rất rất nhiều, được nhiều hơn mất và đi đâu mình vẫn thương nhất những anh chị em đồng nghiệp ngôi nhà Masco.

Dù đã làm việc với 1 số công ty khác, thì "tình đầu" vẫn là khó phai nhất.

Nếu có ai hỏi mình, ra trường thì khởi nghiệp luôn hay nên đi làm thuê. Ý kiến cá nhân rằng: hãy làm thuê ít nhất là vài tháng, không phải để phiêu lưu, mà trước tiên là kiếm được tiền, hiểu cái giá trị đồng tiền lương nó khác với lợi nhuận, để học giao tiếp xã hội, giao tiếp đồng nghiệp, giữa người với người, giữa người với pháp luật, để hiểu 1 tổ chức thật sự vận hành ra sao,... có những trải nghiệm, mà người làm chủ họ không có được.

Mà 1 khi bạn đã làm chủ rồi, tất cả những năm tháng đó, nó giúp công ty bạn nhiều đấy.

Nhưng tốt nhất là bạn nên kinh doanh ngay khi còn ngồi trên ghế nhà trường nhé. Mình sẽ dạy con mình thế đó. Tùy vào khả năng con trẻ.😂

Chủ Nhật, 29 tháng 3, 2020

Chiếc giường đắc nhất thế gian là "giường bệnh", thứ thuốc tốt nhất là "sức khoẻ"

Một trận ôn dịch chắc hẵn giúp ta suy ngẫm nhiều về cuộc sống này:


1. Tiền tài dẫu có tốt cũng không tốt bằng sinh mệnh, danh lợi dẫu lớn cũng không lớn bằng sức khoẻ, sức khoẻ là vốn liếng, dẫu có núi vàng biển bạc cũng vô dụng, được sống là hạnh phúc nhất, sinh mệnh là của cải lớn nhất.

2. Chiếc giường đắc nhất là giường bệnh, thứ thuốc tốt nhất là sức khoẻ, chúng ta bán mạng làm ngày đêm nhưng quên rằng tâm hồn và sức khoẻ cũng cần được nuôi dưỡng, khi thân tàn tạ lại rút hết tiền tiết kiệm mà cả đời phải cực nhọc tranh đấu để chửa bệnh uống thuốc.

3. Ăn ngon miệng ngủ ngon giấc quan trọng hơn bất cứ điều gì, cuộc sống bộn bề khiến chúng ta mất kết nối với những người yêu thương.

4. Gia đình vĩnh viển là điều quan trọng nhất, chỉ cần chúng ta bên gia đình thì ko còn sợ hãi hay buồn khổ.

Mọi thứ đều mong manh, giữa ranh giới trắng đen.


=>Tranh thủ thời gian bên gia đình và học yêu thương nhiều hơn nhé cả nhà

Thứ Năm, 12 tháng 3, 2020

Chuyện ở tòa án huyện

3 vụ ly hôn trong 20 phút?


Sáng nay Nhi đi giao đầm cho khách, đặng cho kịp tối nay, khách tặng sinh nhật người yêu. Một chiếc đầm dự tiệc xòe trễ vai màu trắng: vừa mặc đi tiệc được, vừa mặc đi chơi được luôn.
Anh khách tâm lý quá chừng. Ảnh chốt mua cũng lẹ. Và nói: "người yêu a thích cái đó"

Nói ra mới tủi thân, 2 năm kể từ ngày Nhi bán váy đầm tiệc, không "ma" nào tặng tui cái váy, cái áo nào hết á. Chắc nghĩ tui bán váy đầm, nên nhiều đầm rồi mặc không hết sao á. Nay sẵn đính chính luôn, tui bán đầm đi tiệc, chớ tặng đầm đi cua trai gì đó, là tui vẫn nhận nha. Ahihi.

Xong có việc phải vào tòa án nhân nhân huyện, để rút hồ sơ khởi kiện cho vụ tui làm partime (Tui thấy mình đa tài, đủ nghề thiệt chớ nói).


Ngồi 20 phút mà có 3 vụ liên quan đến xin ly hôn.

Vụ ly hôn 1: có 4 người ngồi sát bên, thành phần gia đình: chồng, mẹ chồng, vợ, mẹ vợ. Mặt ai cũng căng thẳng, mà cũng mệt mỏi nữa.

Thấy nói om xòm quá, ảnh hưởng đến không gian đợi chờ của mình, cái tui nhiều chuyện xía vô, may răng còn nguyên. Ahihi:

"Cô ơi cô! sao mình hỏng đeo khẩu trang, tự bảo vệ mình, nay dịch "cồ rố na" nó lây ghê gớm lắm nha cô.

Tui chưa kịp hù. Cổ quay sang nói: đây nhà quê, có trung quốc đâu mà lây con, liếc tui mấy cái mới chịu thôi,... Hỏng lẽ tui đứng lên tui nhảy vũ điệu "Cồ Rố nà" của Quang Đăng?

Cái tui bế tắc rồi, nên tui im. Ngồi Hóng chuyện vậy.

Lát sau có chuyên viên chỗ tòa, ra giải thích: Bây giờ anh chị có món nợ chung 200 triệu, tòa chưa xử ly hôn được,...

Cô vợ vừa nói với mẹ chồng, vừa nói chuyên viên: "mẹ "ruột" con trả, mẹ con gánh nợ thay con, con hứa, mẹ hứa đi mẹ...
Chị giúp em để đơn ly hôn của e được xử đi chị",...

Anh chồng:"Tui trả 1 nữa được chưa,.. tui trả cho tui ly hôn đi, tui chịu hết nổi rồi"
....
Sau 1 hồi, thấy bế tắc quá: anh chồng ra dắt xe máy, chị vợ cản: ông vào đây cho xong đã,...
Đó là câu chuyện dài. Đoạn sau tui về rồi.


Vụ ly hôn 2: Một anh e dè, thập thò đứng trước phòng tư pháp. Chị chuyên viên hỏi. Anh cần hỏi gì không? còn có 15p nữa hết giờ làm việc rồi.

Ảnh mới lôi chứng minh ra, và thỏ thẻ: "Em muốn hỏi mẫu đơn xin ly hôn"...

Vụ ly hôn 3: Một anh chàng đi xe SH lao vào cái cổng nhỏ.
Bị chú bảo vệ nhắc: Hỏi ảnh có việc gì?
Ảnh nói có hẹn với thẩm phán. Bổ sung giấy tờ tranh chấp tài sản trong ly hôn...


Mọi người đọc câu chuyện của cô gái bán đầm dự tiệc, có cảm xúc gì không? Nói cổ nghe với.

Thứ Sáu, 6 tháng 3, 2020

SAO PHẢI ĐÓN NHAU?

Sao phải đón nhau?

Chúng ta thường háo hức, hồi hợp khi được đi xa nhà để du lịch, công việc,... nhưng khi trở về, điều mỗi chúng ta mong ước nhất là gì?

Phải chăng là có người thân, người yêu ngóng chờ để đón mình về?


Bạn đi làm về đã khuya, thấy cửa nhà vẫn mở, đèn sáng có người thân đang đợi bạn về hay có người mẹ già đứng ở góc đường ngóng bạn về.
Bạn có ấm lòng không? có hạnh phúc không? đi đâu cũng muốn trở về nhà chứ?
  
Chờ đón ai đó, nếu thật sự thấu hiểu thì nó là niềm vui của người đang đợi, nhưng với nhiều người lại là việc khó khăn và dư thừa. Mà không biết:
Việc bạn chờ đợi một người bạn trân quý, nó cũng thay cho câu nói yêu thương, dễ khiến người ta xúc động, biết ơn. Cảm giác ấy rất nhiều người hiểu, đặc biệt là đối với những người thường xuyên phải đi xa.

Mình cũng hay đi lanh quanh, nên thú thật cái cảm giác ai đó thân thương chờ đón mình sau mỗi chuyến bay, hay mỗi chuyến xe, chuyến tàu kể cả đi và đến đều cho mình cảm giác bình yên cả.
Đặc biệt là chuyến về, nó ấm áp và nhẹ lòng lắm.

Dù bạn có đi chơi, đi công tác hay đi công việc vui cỡ nào, thành công đến đâu thì lúc về bạn cũng sẽ nhớ họ, nhớ trong cái hơi sức còn lại của mình.

Nên lúc đó, dù người mệt cỡ nào, xách hành lý có nặng bao nhiêu, thì thấy nụ cười của họ, chiếc xe họ đang đứng chờ ta ở 1 góc đường nào đó. Nghĩ tới những món đồ ta mua cho họ sẽ bù đắp được phần nào những ngày ta xa họ.
Khiến tim ta cũng nghẹn ngào, ấm áp!


Bạn có biết cựu tổng thống Obama không? Bạn có chắc bạn bận rộn hơn ông ấy khi ông còn đương nhiệm chức Tổng Thống Mỹ?
Vậy mà người đàn ông ấy vẫn giành thời gian, lặng lẽ đứng chờ vợ (bà Michelle) ở sân bay mỗi lần bà công du trở về.

Hãy thử hình dung xem bạn ra khỏi cửa sân bay, nhìn thấy vợ và các con vẫy tay gọi tên ầm ĩ, cầm trên tay tờ giấy: "CHÀO MỪNG BA TRỞ VỀ NHÀ!"
Đâu đó văng vẳng: "Con yêu Ba, Em yêu anh".

Chắc chắn bạn sẽ hạnh phúc đến nhường nào!



Rồi lúc bạn đi đón con của mình ở cổng trường, thấy vẻ mặt con bạn khi ấy có rạng rỡ, hạnh phúc không? Bạn có vui không?
Nhưng để có được hạnh phúc đó, bạn phải tự mình làm, phải tự mình cảm nhận, chứ không nhờ người khác được.
  
Nếu đối với bạn, thu xếp thời gian đi đón người mình thương yêu là khó khăn, thì sau này khi ở trên giường bệnh, việc người khác chăm sóc bạn còn khó khăn hơn biết nhường nào?
  
Riêng tôi, tôi thích cảm giác được đón sau mỗi chuyến đi xa trở về. Thật sự cần, Còn bạn?


Thứ Bảy, 29 tháng 2, 2020

Tóc ngắn mặc áo dài

Tôi thích hoa hồng

Người ta nói, những người thích hoa hồng sẽ lãng mạn và nhạy cảm.

Có lẽ vậy, mà đi một vòng tôi vẫn thấy mình yêu màu sắc của vải vóc và những chiếc đầm tiệc lộng lẫy. Những thứ mà tôi từng muốn gạt sang 1 bên.

Đôi khi tôi tự hỏi, những điều mình đang làm hiện giờ là đúng hay sai?

Tương lai sẽ như thế nào?

Nhưng phải đi thì mới đến, phải chọn mới biết đúng sai, bạn ha.

Tôi chọn 1 sấp vải hồng, may chiếc áo dài này.


Tôi tưởng: tóc ngắn mặc áo dài không đẹp. Nhưng lại đẹp không tưởng.

Sau lưng là tiệm vải của tôi, chỉ có vải.

Bạn muốn có 1 chiếc áo dài đẹp, bạn muốn may 1 bộ đầm không đụng hàng, hay tìm 1 sấp vải làm quà. Hãy ghé qua.

Bạn biết đó, tiệm luôn chào đón bạn mà!

Địa chỉ: 16 Bà Huyện Thanh Quan, Cam Đức, Cam Lâm, Khánh Hòa
#vaivocredepmoingay #aodai #vaiaodai #vaiky #vaigiare #vaidep #vaisi #muavaiodau #vaimayvay #vaimaydam



Thứ Bảy, 22 tháng 2, 2020

Nghịch lý của tình yêu thương

Câu chuyện 1:


Có vợ chồng nọ đi du lịch.

Tới nơi, chồng vừa mở vali ra, bắt đầu nổi quạo


Chồng: Tại sao em không mang áo ngủ cho anh?



Vợ: Em quên



Chồng: Có nhiêu đó cũng quên được à?



Vợ: Sao e chuẩn bị và mang cho a rất nhiều thứ. A không biết nói lời cảm ơn, lại đi càu nhàu e vì 1 cái e quên?



Chồng: Lặng thinh



Theo bạn, cô vợ đáng được cám ơn hay đáng được 1 lời xin lỗi?

___

Câu chuyện 2:


Mình ấn tượng với bài viết Triết lý viên kẹo của bạn mình như sau.



Khi xới cơm, mẹ mình thường nhường cha phần cơm trắng rồi ăn phần có lẫn cơm cháy. Ban đầu cha hơi ngại xen lẫn chút biết ơn. Thấy vậy, mẹ liền bảo không sao, “Em cũng thích ăn cơm cháy mà”.



Từ đó cha vui vẻ ăn cơm trắng, mẹ cũng không phàn nàn với chén cơm cứng ngắc, vàng vàng.



Một ngày đi làm về trễ rất mệt, cả nhà ăn cơm trước hết rồi, mẹ giở nồi cơm ra thì oà khóc vì chỉ còn toàn cơm cháy.



Cha thì ngơ ngác không hiểu. “Xưa giờ mẹ mày ăn cơm cháy có sao đâu?”



Theo bạn, cha là người sai hay mẹ là người tự tạo bi kịch cho mình?

---
Câu chuyện 3:

Một cậu thiếu niên đi chơi xa về. Liền xúc động kể với mẹ.



Con: Mẹ ơi! chị N tốt lắm mẹ, chị cho con 100k đi tiền xe về nè.

Chị thật tốt. Cả đời này, nếu có cơ hội, con sẽ trả ơn chị ấy.


Mẹ: Dáng vẻ khắc khổ, cặm cuội ngồi ăn chén cơm nguội: Thế 1 triệu mẹ đưa con đi chơi, còn dư không con?



Con: 1 triệu của mẹ to quá, còn thiếu tiền phải mượn nợ bạn con đấy mẹ ạ.



Cha mẹ hy sinh, vất vả cả 1 đời người, cho đi yêu thương, kể cả tính mạng cũng không tiếc vì con.



Nhưng cả 1 đời đó, không bằng 1 lần người khác bố thí cho nó 100k!



Cha mẹ cho không đủ? hay đứa bé bất hiếu?

---


Tôi tạm gọi nó là "nghịch lý của tình yêu thương"



Vậy thì, để tránh nghịch lý này xảy ra, ta phải làm gì?



Hãy cho người khác biết

- Bạn cần được tôn trọng như thế nào?
- Muốn được yêu thương như thế nào?
- Họ phải tỏ lòng biết ơn bạn ra làm sao?
- Họ đang nhận được gì, mất gì?


Bởi lẽ, Trên đời này: người dưng cho bạn 1, bạn phải trả lại 2.

Chỉ có cha mẹ cho bạn 1, bạn ko trả, mà còn...

Thứ Bảy, 15 tháng 2, 2020

Những điều sẽ "dìm chết bạn" nếu bạn không thoát khỏi nó


Cuộc sống của bạn sẽ đáng giá hơn biết nhường nào nếu bạn biết từ bỏ 5 điều này

Một: Từ bỏ những nỗi sợ
- Chúng là những kẻ "đeo bám" dai dẳng, ngấm ngầm ăn mòn sự dũng cảm và
- Che đậy đi tài năng trong bạn.

- Hãy tập đối diện với chính nỗi sợ của mình. Đừng sợ mắc sai lầm.

- Bạn cứ nghĩ: Nếu làm việc đó, thì rủi ro xấu nhất có thể xảy ra là gì?

Có chết không? Không
Có phải bán hết gia tài, không còn đường lui không? Không
Có hủy hoại sức khỏe không? Không
Có làm lại từ đầu được không? Có

Vậy thì bạn còn gì phải sợ? Hãy mạnh dạn từ bỏ nó, bạn nhé!

Hai: Từ bỏ những thói quen xấu

- Mỗi tuần, mỗi tháng ta tập bỏ dần 1 thói quen xấu. Vì đã là thói quen, ta không thể bỏ được 2, 3 cái/lần.
- Hãy thật kiên nhẫn bạn nhé!

Ví dụ: Tôi rất nóng tính
+ Để tập bỏ nó. Tôi viết lên tay chữ: bình tĩnh,
+ Rồi dán lên tủ lạnh, dán trước gương soi,...
+ Để khi nhìn thấy, tôi cân bằng lại nó từ từ.

Ba: Từ bỏ sự điều khiển, kiểm soát của mình với người khác và đừng để kẻ khác điều khiển chính mình

- Mỗi người sinh ra có 1 khả năng khác nhau, môi trường sống khác nhau. Bạn không thể lấy tư duy của bạn điều khiển người khác.

Ví dụ:
+ Chị A có khả năng nấu ăn rất ngon nhưng vụn về giao tiếp.
+ Chị B giao tiếp rất giỏi, nhưng vụn về nấu ăn
+ Anh C là bác sĩ giỏi, nhưng hát tệ và không biết nấu ăn...

Bạn không thể bắt anh C làm ca sĩ, chị A làm bác sĩ, chị B nấu ăn được.

- Hãy đưa người khác vào đúng vị trí và khả năng của họ.
- Hãy kiểm soát chính mình, chiến thắng chính mình trước.

Bốn: Từ bỏ suy nghĩ tiêu cực.
- Hãy suy nghĩ đến những điều tốt đẹp mỗi ngày, thì cuộc sống của chúng ta mới phát triển hơn, tươi đẹp hơn và thành công hơn.

Ví dụ:
+ Luôn nghĩ người khác xấu: Đây là 1 suy nghĩ tiêu cực. Hãy nghĩ rằng: mỗi người đều có điểm tốt, và nhìn nó trước.

+ Nghĩ mình xấu, là 1 điều rất tệ: Bạn phải biết mình đẹp ở đâu. Phát huy điều đó. Hãy luôn tự tin mình đẹp nhé.

+ Để những lời nói người khác làm tổn thương mình: Đừng bạn nhé, không ai được phép làm tổn thương bạn, trừ khi bạn cho phép.

Năm là: Từ bỏ đổ lỗi.

- Khi bạn thất bại, lỗi đầu tiên thuộc về bạn.
- Khi 1 mối quan hệ có mâu thuẫn. Cũng có lỗi của bạn. Chắc chắn như vậy.
- Hãy nhìn lại, để biết mình mắc sai lầm gì? Cải thiện nó, bạn sẽ trưởng thành hơn.

Tập từ bỏ ngay hôm nay. Đừng để những điều này "giết chết" chính mình bạn nhé!

Thứ Năm, 6 tháng 2, 2020

Hãy thoát ra khỏi nhà tù đó

Người ta suy nghĩ đến => bạc tóc
Mình chẳng suy nghĩ được gì, nên => cắt tóc cho nhẹ đầu. Đến nơi làm cho đầu óc thoải mái nhất, không nghĩ nữa.

Mấy nay, ai hỏi Nhi làm gì đó? Nhi nói: Nhi đi câu cá, chờ cá cắn câu thì mình đọc sách.
Sẵn tiện, hỏi chủ nhân những miếng đất này, nếu muốn bán lại thì cho mình mua trả góp nhé. Mình chân thành vậy, lẽ nào người ta hỏng bán


Mọi người ai cũng sợ virut corona, còn mình sợ nhất là mỗi ngày trôi qua mà sống vật vờ, làm cái gì cũng vật vờ. Cái đó là tồn tại, chứ không phải sống í. Nên Corona với mình không ghê gớm bằng. Hihi

Những cuốn sách cổ tây tạng nói rằng: Có 1 điều chắc chắn khiến 1 người không phá bỏ nhà tù. Đó là vì người đó chưa bao giờ nhận ra "Họ đang ở trong tù" ngay từ lúc đầu.

Nhà tù của riêng mỗi chúng ta là tình trạng bấp bênh, không chắc chắn rằng: Liệu những nỗ lực của chúng ta, có thật sự giải quyết được vấn đề hay không???

=>HÃY THOÁT RA KHỎI NHÀ TÙ ĐÓ

☺️Góc khoe của: Chúng tớ đã câu được 3 con cá trầu (cá lóc) á nha.
Tâm tư thoải mái nên viết vài dòng ❤

Thứ Ba, 21 tháng 1, 2020

Chúc mừng xuân Canh Tý

Còn hơn 2 ngày nữa là đến tết.
Chưa bao giờ đầu óc lơ mơ như bây giờ.
Chỉ mong có sức khỏe, con đường mình chọn là đúng, để được thành công và hạnh phúc trọn vẹn.


Chúc mừng năm mới ❤
Mong nhà mình yên vui, nhà nhà ấm áp ❤

Thứ Ba, 14 tháng 1, 2020

Chị lúc nào cũng "đặc biệt"

☺️Mình vui và cũng ngại nữa.

Có chàng trai "chẻ tủi" là nhân viên 1 hãng xe nhận ra mình, khi đi gửi đồ.

Mình hỏi: "Sao em biết chị dợ?
- Trong khi chị với e là 2 thế hệ?" (E sn 20x, mình 8x)
- Em cũng lạ, c chưa dạy e bao giờ.
- Nảy giờ chị còn chưa lột khẩu trang luôn á

Chai chẻ tủi: Em biết chị, nhìn mắt là biết nè!!

Tưởng nó bị phim nhập, khen mình "MẮT BIẾT" hay tư vấn mua sữa Hà Lan với trà ô Long gì chớ.
Phải thật tỉnh táo mới được


- Chị ở xóm nhà thờ ham? Em sau lưng nhà ông ABC.
- E thấy c đi lễ hoài, chị lúc nào cũng "đặc biệt".

Mình: Là do c mặc đồ đẹp hay do c bị khùn có tiếng luôn hả em? Lẽ nào

Thấy nó cười thôi, không dám trả lời
---
Nhìn lại dạo này thân tàn tạ quá, nên ngại.
Chị còn không nhận ra mình. Cám ơn em vì đã nhận ra chị nha.
---
Trong suy nghĩ nhanh của mình:
Từ hồi đi học, cái xóm nhỏ bé này, mình chỉ chơi với ai chung lớp, mấy chục năm nhiều khi không biết sau nhà mình là ai luôn á.

Ra đường thì bị cận cũng ít thấy ai.
Cũng không quan tâm ngoài ngõ ai làm gì, nói gì luôn, kiểu mặc kệ thiên hạ, ta cứ an nhiên mỗi ngày á.

Bạn bè xóm nhà lá ngày xưa nói mình, mày là đứa nổi bật nhất. Mình cũng không để ý.
Tới tận bây giờ mình cũng không biết mình nổi gì?

Chủ Nhật, 12 tháng 1, 2020

Câu chuyện bên tô mỳ chả bò

🍂Ngưng kì kèo với món hàng rẻ bèo🍂

Nếu bạn mua 1 món hàng mà giá trị nó quá nhỏ, mua 1 món hàng để ăn, để dùng (chứ không phải để Kinh doanh nha).
Nếu giá đó bạn thấy ổn rồi. Thì cho người ta kiếm chút cháo.

Bạn thử nghĩ xem: Nếu lương của bạn 7 triệu/ tháng. Tự nhiên sếp tới kì kèo với bạn:
"Em ơi, cty khó khăn, bớt lương xuống giúp anh còn 6 triệu chín nha. Bạn chịu hông? 😂

Mình ít đi chợ lắm, sáng nay đi chợ mua ít giá (đỗ) về nấu mì Chả Bò ăn.


Thấy bạn kia cứ trả giá mãi bó rau của cụ bà già ơi là già. Bà bán bó rau đó 6k.
Bạn đó trả 5k hoài. Rồi hỏng biết có mua không. Do mình về trước rồi.

Do văn hóa VN mình thách giá, nên ra chợ hay đi đâu mọi người phải trả giá.

Nên người giàu hoặc người không thích sự mặc cả họ thích mua đồ ở siêu thị cho tiện.
Họ giành thời gian để làm việc khác.

Trước đây, mình cũng hay trả giá những thứ nhỏ nhặt lắm. Mua rau, mua kẹp tóc, mua linh tinh mình trả giá hết á.

Giờ thì khi mua cái gì giá trị nhỏ quá mình chỉ hỏi nhẹ nhàng: có bớt con ko cô? bà?chị?..
Họ cảm thấy ok họ bớt, nếu không bớt: mình thích thì vui vẻ mua. Vì giá đó mình chấp nhận được.
Ai giàu hơn đâu khi thắng họ mớ rau 1 ngàn, 2 ngàn đồng?

Hôm mình chở mẹ đi chợ trưa. Thấy có bà già bán rau: mà bà bị mù 1 mắt, cụt 1 tay.
Vẫn kiếm sống mưu sinh. Quý không các bạn?

Mình nhìn bà ái ngại: vì thấy bà thiệt thòi. Còn bà tự thấy mình bình thường, cười sảng khoái à.
Ai đi chợ thành. Có sạp rau gần sạp cá. Tìm bà bán rau bị cụt 1 tay, hỏng 1 mắt, rồi mua ủng hộ bà nha.

Sau hơn 1 năm lăn lộn kinh doanh. Mình mới ngộ ra: có những thứ nhỏ nhặt bạn nên bỏ xuống, hãy giành thời gian để trả giá, kì kèo lớn lao hơn.

Mình cũng có 1 người bạn. Bạn luôn bảo mình: "Nhi phải bỏ chữ tiền xuống, thì N mới kinh doanh thành công được".
Và mình đang học điều đó mỗi ngày
---
Ăn chả bò alo em: 0905.906.256

Thứ Sáu, 10 tháng 1, 2020

Ổn định hay là nghèo bền vững

Ổn định có thực sự ổn?

Bố mẹ, người yêu, bạn bè, đồng nghiệp luôn nói với bạn rằng: "30 tuổi đầu rồi đấy, lo mà ổn định đi". Bạn "ngoan ngoãn" đi theo đúng những quy chuẩn ấy nhưng liệu rằng cuộc sống của bạn có thực sự ỔN?

Cuộc sống mệt mỏi đâu chỉ vì sinh tồn, mà vì bạn liên tục bị so sánh một cách vô nghĩa

Cách đây không lâu tôi nói chuyện với một nhân viên chuyển phát của bưu điện, anh ta nói với tôi: "Hơn 10 năm nay ngoài việc chuyển phát bưu phẩm tôi chẳng biết làm gì nữa. Tôi đinh ninh đó là một công việc ổn định. Bây giờ, 37 tuổi rồi cũng không thể học gì thêm, đột ngột nghe tin tháng tới cơ quan cắt giảm biên chế, tôi lo âu không biết sẽ làm gì để sống"

Rõ ràng trước tuổi 30 nếu bạn chọn ổn định thì chỉ cần 10 năm nữa thôi sóng gió của tuổi 40 đến và bạn phải trả giá. Ổn định giúp bạn dễ chịu và sống thoải mái trong một thời gian dài, nhưng đó chỉ là khoảng thời gian chờ điểm bùng phát tuổi trung niên xuống dốc và khốn khó. Nhưng nếu bạn dùng 10 năm đó lăn xả vào cuộc sống, chấp nhận vất vả một chút để khi khó khăn ập đến không phải là sự ổn định mà chính sự trưởng thành nhờ được tôi luyện sẽ giúp bạn vượt qua.

Có một điều lạ thế này:

Xã hội chúng ta sống có một điều thật khó hiểu và vô lý, luôn đưa ra những quy chuẩn và đóng khung mỗi người vào dấu mốc cuộc đời: còn nhỏ thì phấn đấu học trường chuyên lớp chọn, 18 tuổi chắc chắn phải thi đỗ đại học, 23 tuổi tìm mọi cách dồn tiền, chạy chọt việc làm, 30 tuổi cố gắng giữ mình trong biên chế và duy trì một cuộc sống ổn định.

Xã hội luôn muốn bạn làm theo cách của họ, họ dễ dàng chê cười con đường bạn đi nhưng chẳng ai sẵn sàng chịu trách nhiệm cuộc sống cho bạn hay chia sẻ nó với bạn. Bạn phải sống cho chính mình vì sau cùng cuộc đời nở hoa hay bế tắc cũng chỉ mình bạn chịu. Đừng để những so sánh vô nghĩa giết chết bạn!

Bạn có biết ông tổ gà rán KFC Harley Sanders trở thành triệu phú khi đã ở tuổi 88, trước đó ông có cả một cuộc đời đen tối và 60 tuổi mới khởi nghiệp trở lại. Một ông lão không có gì nhiều chỉ với niềm đam mê với món gà rán và sự kiên trì đã rất nỗ lực để tìm kiếm ước mơ. Nhìn sâu lại bản thân mình, hà cớ gì bạn mới chỉ 30 tuổi đã tìm đến sự ổn định?

Trước mặt bạn có thể sẽ khó khăn, khởi nghiệp thất bại, nợ nần chồng chất, gánh nặng phải nuôi gia đình và những đứa con đang tuổi ăn học. Bạn có thể chững lại, tiếp tục làm thuê kiếm sống và chờ cơ hội cho ước mơ. Đừng quên, quá trình làm việc sẽ giúp bạn tích lũy kinh nghiệm, củng cố nền tảng cho các dự định. Sau này nhìn lại bạn sẽ phải cám ơn tuổi 30 trầy trật cố gắng đã đem lại thành quả xứng đáng.

Phía trước có rất nhiều chuyện đủ làm bạn gục ngã, nhưng điều thực sự làm bạn gục ngã chính là tâm thái của chính mình.

Một chú chim đang đậu trên cành cây sẽ chẳng bao giờ e sợ cành cây đó sẽ gãy và nó sẽ bị ngã. Không phải vì sự kiên cố của cành cây khiến chú chim đó yên tâm mà chính là niềm tin nó đặt vào đôi cánh của mình.

Một câu nói rất hay tôi hằng tâm đắc: "Hướng ngược gió, càng hợp để bay, tôi không sợ ngàn vạn người ngăn cản, chỉ sợ chính bản thân mình đầu hàng". Ngay cả những nhân vật vĩ đại trên thế giới cũng từng đi qua rất nhiều giai đoạn thất bại mới có thể đạt được sự thành công. Bạn cũng chỉ mới đi được một nửa chặng đường thôi nên nếu gặp khó khăn thì đừng gục ngã hay đánh mất niềm tin vào bản thân.

Thành công luôn đến sau cùng khi bạn đã phải nếm trải nhiều khó khăn và bất lực trong cuộc sống. Nhưng chừng nào ta còn có niềm tin thì chừng đó một tương lai tươi đẹp vẫn còn hy vọng trở thành hiện thực.

30 tuổi - thời điểm vàng để khởi dựng một sự nghiệp vững vàng, tạo lập nên những tháng năm rực rỡ. 30 tuổi, mọi thứ mới thực sự gọi là bắt đầu!

Nguồn: Sưu Tầm

Thứ Sáu, 20 tháng 12, 2019

"Thị Phi"


THỊ PHI

Hôm nay đọc sách "Còn khóc ngon lành" của tác giả nữ Lê Giang, bà có nói 2 câu thơ về thị phi (sách trang 33, dòng 18,19) như sau:

"CHỈ ĐÂU MÀ BUỘC NGANG TRỜI
ĐỐ AI BIT MIỆNG ĐƯỢC LỜI THỊ PHI"



                             https://www.facebook.com/hoainhi.kh/posts/1723146351063916

Nên cứ bơ đi mà sống, các bạn ạ. 
---
Ảnh chụp lúc Nhi đi học lỏm nghề dệt lụa tơ tằm truyền thống nè. Đà Lạt nha!




Đi đâu cũng học được nhiều điều, kể cả công việc mình làm nữa. Mà học hoài chả thấy khôn lên tẹo nào, càng học lại thấy mình có quá nhiều điều ko biết. 
Học bền vững, haha...




Bão Damrey - Bão số 12 năm 2017


   
NƠI CƠN BÃO MANG TÊN CON VOI ĐÃ ĐI QUA
---
Đối với những vùng đất quanh năm mưa bão, thì cơn bão này chẳng là gì. Nhưng đối với những người mà đầu 2 thứ tóc rồi mới biết bão là gì? Thì nó thật sự đáng sợ và Khủng khiếp.



Ngày 3/11/2017, UBND Tỉnh Khánh Hòa gửi hàng loạt tin nhắn khẩn cấp về tin bão số 12, học sinh trên toàn tỉnh nghỉ học.
Trước vài tiếng đồng hồ khi cơn bão tiến vào: Trời mưa nhẹ, không 1 chút gợn gió, đôi chỗ không 1 giọt mưa rơi, xe cộ vẫn chạy lác đác. Có 1 sự im lặng đến đáng sợ, pha lẫn chút tò mò và có cái gì đó chủ quan. Người người nhà nhà vẫn sinh hoạt bình thường.



Có nhà kia, vẫn tổ chức anh em tụ tập nấu ăn, rượu say là đà.


Có cô kia vẫn hồ hởi nói: để xem ngày mai bão ra sao rồi thuê xe đi đâu đó.


Có vị linh mục tên Bảo, nhân tiện ngày mai sắp có bão về kể về cuộc đời của mình, vì sao lại có tên Bảo (Bảo dấu hỏi nghe).


Có đôi bạn trẻ vẫn thì thào điện thoại cãi nhau chuyện cũ rích: yêu hay không yêu, dừng hay tiếp tục.


Có cậu học trò nhỏ, đau bụng dậy đi vệ sinh, hôm sau kể lại cô giáo: lúc con đi vệ sinh vẫn còn điện sáng lắm, con không sợ.


Có nhiều nhà vẫn thức xem ti vi.


Có xe cấp cứu chỉ có đèn mà không còi hú đưa người quay trở về,
Và rồi mọi người chìm vào giấc ngủ…
---
2h sáng, ngày 4/11/2017.


Mẹ bị thức giấc bởi cơn gió quá mạnh rít qua, vội gọi 1,2 người dậy. Nhìn qua cửa kính, rồi hồi hộp trở về phòng nhắm mắt, định thần để cố ngủ lại. Mà nào có ngủ được, chỉ là nhắm nghiền mắt để nghe rõ mọi thứ xung quanh.

4h sáng, ngày 4/11/2017.


Cả nhà lại tỉnh giấc, điện mất hoàn toàn, ở trong nhà mà cảm tưởng mọi thứ xung quanh như muốn sụp đổ, tiếng mưa to ầm ầm, tiếng gió vù vù, gió cứ đi qua lại đi lại, như không có lối thoát. Nghe tiếng cây gãy, nghe tiếng mái tôn lào xào trên mái nhà… Ba động viên, về phòng ngủ đi con.
Vậy mà ngoài đường vẫn có cô bán rau chạy xe máy, như thói quen đi chợ sớm mua rau về bán, tự hỏi: cô ấy có bị làm sao không? Cô ấy không sợ sao?...

6h sáng, ngày 4/11/2017.


Tiếng nước chảy róc rách trong nhà, trần nhà phòng khách sụp. Tưởng thấm nước, cả nhà ngập tràn trong nước.
Có tiếng xe cấp cứu chạy ngoài đường, thì ra có đứa bé sắp chào đời trong tâm bão.


Có đôi vợ chồng già, ngồi co ro 1 góc dưới nền nhà, ngồi bần thần người nhìn mưa trút, nước tràn đến ngón chân: tiền đâu mà sửa nhà đây. Mưa bao giờ mới ngớt? Con cái ở xa có sao không?

8h Sáng, ngày 4/11/2017,


Nhà nhà người người đổ đi đến cửa hàng vật liệu xây dựng mua tôn, ngói các kiểu, cung không đủ cầu.
Và hậu quả sau cơn bão thế nào, có đầy trên mạng, trên các website.

Chỉ biết trong đêm bão ấy: có ngôi nhà 2 tầng mới ăn tiệc nhà mới bị sụp hoàn toàn, cả nhà bị thương ở bệnh viện.


Có cô giúp việc nghèo: giành giụm tiền cả đời, vay mượn này nọ được 1 trang trại gà: hơn 700 con chết sạch sau vườn.


Có hàng ngàn ngôi nhà bị tốc mái, nguyên 1 ngôi làng bị sụp đổ, đìu hiu,..


Có anh trai, ở 1 khu tập thể mấy trăm người không có nước đi vệ sinh, nói chi đến tắm.


Có cô em gái, bị mắng oan vì cơn bão vừa qua.


Mọi thứ ở 1 góc nhỏ nhỏ nào đó, cuộc sống quay trở về thời ngày xửa ngày xưa: tiêu đìu, tan thương, không điện, không nước, không nhà, không quần áo mặc. 


Lòng tự hỏi: Vậy là cơn bão đã đi qua rồi sao? 
10 ngày nữa đã kịp có điện chưa? 
Ông trời xin đừng mưa, có được không? 
Người thân quen có làm sao không? 
Điện thoại mất sóng, điện thoại hết pin, đêm về là những ánh nến lay lắc.

Những góc khác: vẫn bình yên, vô tư lự, vẫn nói cười rôm rả, cuộc sống dần dần trở lại như thường ngày.


Nha Trang, ngày 6.11.2017 nơi cơn bão đã đi qua.





(Nhà của Nhi bị lủng hết phần ngói, và đổ sụp cái la phông, sau mấy năm mới có tiền thay ngói chớ vẫn chưa có tiền sửa lại nè, hichic)

CÂU NÓI :" GÂY SÁT THƯƠNG NHẤT VỚI BẠN LÀ GÌ?"


CÂU NÓI :" GÂY SÁT THƯƠNG NHẤT VỚI BẠN LÀ GÌ?"

---

Câu nói gây tổn thương nhất đối với tất cả người nghe đó là: "Tôi bận/ Tôi đang rất bận/ Tôi bận rồi, nói chung là bận,... nên không thể ngó, liếc, hay giành 1 giây... cho anh/chị/em/mày được."




Mình là người văn minh thì nên nói: 
"Giờ tôi đang bận, tí nữa tôi sẽ xem nhé!"

"Hay giờ tôi đang bận tôi sẽ gọi lại bạn ngay khi có thể, hồi nảy tôi bận, bạn cần tôi gì à,...?"

Trên đời này, chả có ai không bận cả. Quan trọng là sẽ có lúc bạn sẽ cần người khác hỗ trợ. Vậy hãy cân nhắc cái câu nói "bận" của mình để đừng làm tổn thương người khác.

Dù bạn có là người rất quan trọng đi chăng nữa, thì cũng sẽ có người quan trọng hơn bạn. Không ai là không thể thay thế được. Nhớ nhé, các bợn!

Twitter Delicious Facebook Digg Stumbleupon Favorites More